Teya Salat
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Phan 14

Chương 35: Một màn đẫm máu

"Anh đã xem tin tức, xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao em không nói với anh?"

Dung Ân kinh ngạc, những lời vừa định nói, lại miễn cưỡng nuốt lại, thì ra, dũng khí cũng chỉ là tạm thời, thời cơ qua đi, sẽ bị yếu đuối thay thế: "Em không muốn anh phải lo lắng."

"Em như vậy, càng khiến anh lo lắng." Ngữ khí của Diêm Việt có vẻ tức giận, nhưng lại không đành lòng: "Em yên tâm, hãy ngủ một giấc thật ngon, chuyện này không cần lo lắng."

Dung Ân nở nụ cười, cảm giác được chở che an toàn khiến lòng cô tràn ngập ấm áp, ít nhất, cô sẽ không phải một thân một mình đối mặt với tất cả.

"Em có muốn ra ngoài không?"

"Bây giờ muộn rồi, để hôm khác đi anh." Dung Ân bước lên cầu thang, từng lời đều như những nốt nhạc đang nhảy múa khiến cả tinh thần và thể xác đều vui mừng: "Mẹ em bảo, hôm sau mời anh đến nhà ăn cơm."

"Ừm, bao lâu rồi anh chưa được ăn món sườn xào chua ngọt sở trường của bác?"

Dung Ân khẽ mở cửa ra, sau khi khóa cẩn thận mới trở về phòng mình, vừa bật đèn lên, cả căn phòng đã được bao trùm trong bầu không khí ấm áp: "Nếu vậy, mẹ em gặp anh nhất định sẽ rất vui."

"Ừm." Đầu bên kia, anh ta cũng cười khẽ: "Em ngủ sớm một chút, anh còn có chút chuyện cần xử lý."

"Vâng." Dung Ân nằm xuống giường, định ngắt điện thoại.

"Ân Ân." Anh ta gọi cô: "Có phải em lại quên gì rồi không?"

Dung Ân ngồi dậy, ngẫm nghĩ một lát: "Em không quên gì cả."

"Mới một năm không gặp, thói quen của em cũng thay đổi rồi sao?" Giọng nói của Diêm Việt, cố tình lộ ra chút bất mãn.

Khóe mắt cô cong lên, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, hướng vào loa điện thoại hôn chụt một cái: "Được chưa?"

"Ôi, Ân Ân, cũng biết xấu hổ đấy à?" Hai tiếng Ân Ân thốt ra từ miệng Diêm Việt, luôn luôn rung động và nuông chiều hơn so với bất cứ ai.

Dung Ân nằm trên chiếc giường đơn, vẻ mặt ngượng ngùng: "Em cúp máy thật đây."

"Ừm."

Anh ta ngắt điện thoại luôn, Dung Ân còn muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy tiếng điện thoại kêu tút tút, cô nhìn màn hình hiển thị kết thúc cuộc gọi, cũng không để ý, đặt di động sang một bên.

Dưới khu nhà ở cũ, có một chiếc xe ô tô thể thao màu đen đứng tránh trong góc tối. Xuyên qua cửa kính xe Diêm Việt nhìn lên căn phòng vẫn đang sáng đèn kia, anh ta tiện tay vứt điện thoại sang ghế ngồi bên cạnh, khởi động xe, lái đi.

Hôm sau, Dung Ân vẫn đi làm như bình thường.

Các đồng nghiệp có người châm chọc, nói cô đánh mất dự án Vạn Đạt, có người giả vờ an ủi, thậm chí còn hỏi cô đã nhận được giấy triệu tập của tòa án chưa. Lý Hủy giải tán đám người vây quanh Dung Ân, ân cần đặt bữa sáng lên bàn làm việc cho cô: "Trông cô vội vàng như vậy, chắc chắn là chưa ăn sáng."

"Cảm ơn cô."

"Có việc gì thì hãy nói với tôi." Lý Hủy ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: "Đừng để ý đến những bà tám buôn chuyện kia, toàn là gái ế già, không phân biệt được tốt xấu."

Dung Ân buồn cười, Lý Hủy ra hiệu bảo cô không được cười ra tiếng: "Đúng rồi, lão già háo sắc kia, không làm gì cô chứ?"

"Không, nếu không ông ta cũng không có can đảm nói muốn kiện tôi."

"Ôi, chuyện tôi lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra, Dung Ân, sau đây cô định làm thế nào?" Lý Hủy không khỏi lo lắng thay cho cô, xem xét thái độ của công ty hiện nay, tựa hồ không muốn quan tâm đến chuyện này.

"Kiện thì kiện đi." Dung Ân để kẹp tài liệu vào ngăn kéo: "Ông ta còn không sợ tai tiếng như vậy, tôi có gì phải sợ chứ?"

"Ý tôi không phải như vậy." Lý Hủy một tay chống cằm: "Trừ khi, cô có chỗ dựa thật vững chắc, dù sao chuyện này cũng rất khó giải quyết. Cô thử nghĩ xem, giám đốc Lý là người đại diện cho chính phủ kêu gọi đầu tư, chức vụ cao như vậy, ai chọc tới ông ta, sau này đừng mong được yên thân..."

Động tác thu dọn của Dung Ân dừng lại, cô đã bỏ qua mất điểm này.

Nếu Diêm Việt nhúng tay vào chuyện này, chắc chắn sẽ bị liên lụy. Lý Hủy thấy vẻ mặt cô lo lắng, liền kéo tay áo cô: "Như vậy đi, hết giờ làm, tôi với cô đến bệnh viện một chuyến, thứ nhất, hãy nói lời xin lỗi với giám đốc Lý, thứ hai, để thăm dò ý của ông ta."

"Tôi không đi." Nhớ tới khuôn mặt đáng ghét của ông ta, Dung Ân đã thấy buồn nôn.

"Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất, Dung Ân, ngộ nhỡ cô thật sự ngồi tù, người nhà cô phải làm thế nào?"

Chẳng mấy khi tâm tình tốt một chút, trong chốc lát đã trở nên lo lắng nghiêm trọng. Mặc dù Dung Ân không muốn, nhưng khi hết giờ, cô và Lý Hủy vẫn đến bệnh viện kia.

Sau khi hỏi thăm y tá, hai người đi thang máy lên tầng năm. Lý Hủy đi trước, nhìn ngó bảng tên bệnh nhân bên trái ngoài phòng bệnh.

"Các người tìm ai?" Một người phụ nữ ăn mặc lịch sự, khoảng hơn bốn mươi tuổi đứng sau lưng hai người.

"À, tôi muốn hỏi thăm, bệnh nhân trong phòng này đâu? Đã xuất viện rồi sao?"

Người phụ nữ kia nghe xong, vội vàng bước qua hai người, đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, Dung Ân ghé đầu nhìn vào, quả nhiên không có ai.

"Bác sỹ, bác sỹ ——" Lúc này, người phụ nữ lại giống như nổi điên túm lấy một bác sỹ trực ban trên hành lang: "Chồng của tôi đâu? Tại sao tôi không thấy ông ấy?"

"Phu nhân, bà đừng vội..."

"Ông ấy đâu? Ông ấy không thể tự mình rời khỏi đây, các người mang ông ấy đi đâu rồi?"

Tình huống trở nên hỗn loạn, cách đó không xa, một vài người đàn ông cường tráng đi tới, Dung Ân thấy thế, vội vàng nắm tay Lý Hủy, không tiếng động rời đi.

Bước vào trong thang máy, cô vỗ vỗ ngực: "May quá chúng ta đi nhanh, mấy người kia chắc là vệ sỹ..."

Chưa nói xong, thang máy đã dừng lại ở tầng bốn: "Lùi lại đi, tránh đường nào, đẩy vào trong."

Theo tiếng hô to, mấy y tá vội vàng hỗ trợ đẩy chiếc xe chở người bệnh chen vào, có một bệnh nhân đang nằm trên tấm ga màu trắng, trên đó tất cả đều là máu. Lý Hủy sợ đến mức hai chân mềm nhũn, vội vàng nắm tay Dung Ân.

Máu từ mũi bệnh nhân đó liên tục chảy ra, từng mảng từng mảng máu lớn trào ra, tốc độ nhanh ngoài sức tưởng tượng. Y tá căng thẳng chìn chằm chằm con số thang máy đang giảm xuống, đầu bệnh nhân phải dựa vào người của Lý Hủy và Dung Ân, ánh mắt Dung Ân vô tình liếc qua, lại thấy được một khuôn mặt đầy vết thương.

Cho dù vậy, chỉ cần liếc mắt một cái cô vẫn có thể nhận ra người đó là giám đốc Lý.

Lý Hủy nhắm chặt mắt không dám nhìn, Dung Ân làm như không thấy quay đầu sang hướng khác, chỉ có điều trái tim đập liên hồi, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Giám đốc Lý như đang hấp hối, sau khi ho khan mấy tiếng, miệng bắt đầu hộc máu.

Thang máy ‘đinh’ một tiếng mở ra, ý tá vội vàng kéo xe chở bệnh nhân ra ngoài, đẩy về phía cửa phòng cấp cứu.

"Đen đủi quá đi mất." Hai chân Lý Hủy mềm nhũn, cả người dựa vào cánh tay Dung Ân: "Tôi không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ cần thấy máu là choáng."

"Dung Ân?" Thấy cô mãi không nói lời nào, Lý Hủy tưởng cô cũng bị dọa.

Lay mạnh cánh tay cô, Dung Ân mới hoàn hồn: "Chúng ta mau về nhà thôi."

"Ừ, chỗ này không thể ở lâu."

Ra đến cửa bệnh viện, nhà Lý Hủy ở gần đây. Dung Ân vốn định mời Lý Hủy ăn cơm tối, nhưng sau khi chứng kiến một màn vừa nãy, ai còn nuốt trôi, thế nên ai về nhà nấy.

Dung Ân càng nghĩ càng thấy không đúng, lúc vừa đi đến bến chờ xe bus, điện thoại di động đã đổ chuông.

"Ân Ân, em đang ở đâu?"

"Việt, em đang ở cổng bệnh viện thành phố."

Anh ta hơi dừng lại: "Em đến đấy làm gì?" Thanh âm đã hơi tức giận.

Dung Ân biết, nếu cô nói là đến xin lỗi giám đốc Lý, chắc chắn Diêm Việt sẽ tức giận: "Không có gì, có một đồng nghiệp của em bị ốm, em đưa cô ấy về nhà, vừa hay nhà cô ấy gần bệnh viện, nên em dẫn cô ấy đi khám xem thế nào."

"Ừm, em cứ ở đó, mười phút nữa anh đến đón em."

Trong lòng Dung Ân cũng có chuyện muốn hỏi anh ta: "Vâng."

Diêm Việt ước chừng thời gian rất chuẩn, khi Dung Ân lên xe, anh ta lấy từ ghế sau một con chuột túi lông xù màu xám đưa cho cô: "Quà sinh nhật còn nợ em."

Đây là lời hứa mà anh ta chưa kịp thực hiện, Dung Ân ôm chặt: "Anh còn nhớ ư?"

Anh ta xoa đầu cô: "Ngốc ạ, những lời anh đã nói, tất nhiên anh sẽ nhớ."

Màn đêm dần buông xuống, Diêm Việt dẫn cô đến khách sạn Ma Thiên, chọn một phòng nhỏ trang nhã. Gọi món ăn xong, anh ta bảo người phục vụ đứng chờ ngoài cửa, không muốn có người khác quấy rầy khoảng thời gian riêng tư giữa hai người.

"Việt." Dung Ân nhìn một bàn đầy thức ăn, nhưng không muốn ăn: "Ở bệnh viện thành phố, em nhìn thấy giám đốc Lý."

Diêm Việt ngồi cạnh cô trên ghế sô pha, loại rượu hồng hảo hạng đúng là tỏa ra ánh sáng khác biệt, anh ta khẽ nhấp một ngụm: "Lão ta vẫn chưa chết?"

Dung Ân lạnh sống lưng, tay phải cô vội cầm lấy cổ tay Diêm Việt: "Việt, chẳng lẽ là anh làm thật sao?"

Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, khóe miệng của anh ta nhếch lên: "Người như vậy không đáng chết sao?"

Chương 36: Tuyệt vọng muốn khóc

"Nhưng, như vậy là phạm pháp."

Vẻ mặt Dung Ân lo lắng, anh ta kéo tay cô lại đặt trong lòng bàn tay, không muốn cô lo lắng: "Em yên tâm, anh vẫn chưa kịp ra tay."

"Việt, hứa với em, đừng làm ra những việc quá khích"

Diêm Việt gắp cá Quế vào đĩa trước mặt Dung Ân, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi cô, anh ta mỉm cười ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu: "Anh hứa với em."

Trái tim Dung Ân lúc này mới khẽ buông lỏng, cô đã đói đến mức bụng dán vào lưng, một tay Diêm Việt gắp thức ăn cho cô, tay kia vòng ra sau lưng, ôm chặt lấy eo cô.

Chỗ đặt bàn tay bỏng rát, Dung Ân bất giác đỏ mặt, cúi đầu hùng hổ ăn cơm. Diêm Việt không hề động đũa, chỉ ngồi liên tục gắp thức ăn cho cô, không thì nghiêng đầu, nhìn chằm chằm tướng ăn không mấy nho nhã của Dung Ân.

"Em ăn no rồi."

"Thật không?"

Dung Ân cười đặt tay lên bụng: "Bụng em giống như trái bóng rồi này."

"Để anh sờ thử xem." Dung Ân tưởng anh ta nói đùa, không ngờ anh ta thực sự đưa tay ra, lòng bàn tay nóng rực áp lên bụng cô, cả người Dung Ân cứng đờ vì động tác này của anh ta, nhiệt độ máy điều hòa trong phòng nhanh chóng tăng lên.

Anh ta cúi người hôn lên khóe môi Dung Ân, cũng không nóng lòng muốn xâm nhập, mà chỉ từ tốn hôn từng cái, bàn tay to luồn vào áo lông mỏng, trực tiếp phủ lên làn da mềm mại mịn màng của cô.

Sau lưng, là một chiếc ghế sô pha rộng rãi, anh ta hoàn toàn nắm thế chủ động, nửa người trên đè xuống. Dung Ân nào có sức lực chống cự, liền thuận thế nằm xuống.

Nụ hôn này, ngọt ngào mà triền miên, quyến rũ mà lưu luyến, cũng đã đến muộn mất một năm.

Tay phải Dung Ân vòng sau gáy anh ta, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt đỏ lên, dáng vẻ mê ly, thân thể anh ta kề sát cô, đôi mắt đang nhắm đột nhiên mở to, trong đôi mắt màu hổ phách, chỉ có sự lạnh lùng.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, di chuyển đến đâu, thân thể Dung Ân căng lên đến đó. Cảm thấy có một loại run rẩy của dục vọng chảy trong cơ thể.

Tay anh ta không chút do dự đặt lên nơi mềm mại trước ngực Dung Ân, cánh tay cô cứng đờ, Diêm Việt đã đẩy áo lót của cô ra, trực tiếp mơn trớn. Dung Ân mở mắt, ngừng hôn đáp lại.

"Em sao vậy?"

Dường như cô không ngờ đột nhiên Diêm Việt sẽ có động tác như vậy, sau một năm, mặc dù những ký ức vẫn còn, nhưng cô cũng không quen với sự thân mật thế này.

Diêm Việt nhận thấy sự khác thường của cô, ánh mắt sắc lạnh vụt qua trong tíc tắc khiến người ta không thể nắm bắt. Anh ta sửa sang lại áo lót cho cô xong, thu tay về: "Anh xin lỗi."

"Việt, em chỉ là."

Diêm Việt đặt tay lên vai Dung Ân, kéo cô vào lòng mình, cằm khẽ cọ trán cô, trên môi lại nở nụ cười cưng chiều: "Anh hiểu, là anh vội vàng, em muốn giữ gìn cho đêm tân hôn , phải không?"

Bả vai dưới bàn tay chợt cứng ngắc, ngực Dung Ân nhói đau, hít một hơi sâu, nhưng không thở ra được, sắc mặt lập tức trắng bệch. Nụ cười của Diêm Việt càng sâu hơn, anh ta cầm tay cô: "Về thôi."

Đứng ở cửa khách sạn Ma Thiên, gió đêm thổi buốt tới óc, những lời nói lúc nãy của Diêm Việt khiến đầu đau như nứt ra, Dung Ân dựa người vào chiếc cột có kiểu dáng mang phong cách La Mã, chờ anh ta đi lấy xe.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, ngay khi nhìn thấy bóng dáng Nam Dạ Tước, thân thể đang dựa nghiêng của cô lập tức đứng thẳng nghiêm nghị như sắp gặp quân địch, ánh mắt, cố gắng ngụy trang vẻ bình tĩnh lại càng để lộ ra nét hốt hoảng, đều không thoát khỏi tầm mắt của anh.

Nam Dạ Tước mặc trang phục thoải mái, anh đi một mình, không giống như đang có hẹn.

Dung Ân nhìn về hướng hầm để xe, mãi không thấy xe Diêm Việt từ dưới đi lên, khóe mắt Nam Dạ Tước cong lên bước đến, có điều không như mong muốn của cô đi qua luôn, mà cố tình, dừng lại bên cạnh cô.

"Đang chờ ai sao?"

Có lẽ vì chột dạ, Dung Ân không muốn để Diêm Việt nhìn thấy cảnh cô và Nam Dạ Tước ở chung một chỗ trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

"Tổng giám đốc, anh có hẹn sao?"

"Không có." Nam Dạ Tước học bộ dạng lúc nãy của cô, nghiêng người dựa thân thể cao lớn vào cột trụ La Mã: "Tôi đặc biệt đến tìm cô."

Thần sắc Dung Ân bàng hoàng, không thể che giấu: "Anh tìm tôi có việc gì?"

"Đi theo tôi." Nam Dạ Tước thản nhiên nhả ra ba chữ.

"Tôi có hẹn rồi." Dung Ân vừa cố gắng thuyết phục anh, vừa sợ Diêm Việt ở đằng sau đi lên, cô cố ý đứng cách Nam Dạ Tước một khoảng, lúc này gió thổi vào mặt, dường như lạnh hơn.

Chính là sự cố ý đó, khiến khuôn mặt đẹp trai ban đầu chỉ có lạnh lùng của anh, trở nên xanh mét: "Dung Ân, lúc lên giường với tôi trước đây, cô rất chủ động cơ mà, sao, bây giờ tình nhân cũ trở về, lại nhanh chóng lạnh lùng vô tình như vậy?"

"Rốt cuộc anh muốn gì?" Cô hạ thấp giọng, nhưng sự phẫn nộ không thể kìm nén, khiến thanh âm khàn khàn tựa như gầm nhẹ.

"Hôm nay, tôi phát hiện ra một việc rất vui."

Dung Ân quay đầu sang chỗ khác, không muốn để ý đến.

Nam Dạ Tước lấy điện thoại di động ra, tùy ý thực hiện vài thao tác, bóng dáng cao lớn của anh che khuất khuôn mặt u ám của Dung Ân lúc này, giơ điện thoại di động đến trước mặt cô: "Có phải rất đặc sắc hay không?"

Dung Ân liếc qua một cái, con ngươi màu đen chợt phóng đại, cô đưa tay bịt miệng, biểu tình kinh hãi hiển hiện trên khuôn mặt: "Anh ——"

Nam Dạ Tước cất di động, xoay người chuẩn bị rời khỏi: "Đi, hay không đi?"

Cô giật mình đứng yên, toàn thân lạnh như băng, ngay cả sức lực để nhấc chân cũng không có, trong lòng, không chỉ có đau tức, mà giờ phút này như thể bị xé rách.

Nam Dạ Tước mở cửa xe, mới ngồi vào, Dung Ân đã tiến lại.

"Anh xóa ngay tấm ảnh kia đi."

Nam Dạ Tước khởi động xe, giẫm chân ga: "Tôi còn có cái hay hơn, cô có muốn xem không?"

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, khuôn mặt của cô gái bị thứ ánh sáng ảm đạm đó chiếu vào càng trở nên mỏng manh yếu đuối, dường như cô đang cố kìm nén, Nam Dạ Tước quay đầu sang, nhìn thấy đáy mắt cô hơi gợn sóng.

Dung Ân thật sự muốn khóc, hơn nữa, một loại dự cảm không tốt khiến cô không dám tưởng tượng những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Chương 37: Điều kiện trao đổi là gì?

Xe rẽ vào khúc cua, điện thoại trong túi xách bất chợt vang lên. Dung Ân lấy lại tinh thần, cầm điện thoại trong tay, sau khi hít sâu một hơi, cô chuẩn bị nghe máy.

Bàn tay đột nhiên trống không. Nam Dạ Tước liếc nhìn tên người gọi đến hiển thị trên màn hình, tiện tay ném đi. Điện thoại di động lập tức bị ném ra ngoài đường. Phía xa tiếng chuông điện thoại lọt thỏm giữa tiếng còi xe ô tô và tiếng xe cộ qua lại, điện thoại trong nháy mắt bị nghiền nát.

Dung Ân ngó đầu ra, Nam Dạ Tước đã lái xe đi khỏi rất xa, cô không thể tin quay đầu: "Anh điên à!"

Chợt anh đánh mạnh tay lái, rẽ sang bên phải, khiến cả người cô đập vào cửa xe: "Đáng giá vậy sao? Một cái điện thoại di động cũ nát, hôm sau tôi đền cho cô một trăm cái."

Dung Ân không muốn cãi nhau với người này, ánh mắt cô nhìn xuống dưới, dừng lại ở túi quần của Nam Dạ Tước – chỗ để điện thoại của anh.

"Nhìn cái gì?" Anh nhìn theo tầm mắt cô, ánh mắt bỗng lóe lên vẻ xấu xa, cố ý bóp méo sự thật: "Trên người tôi có nhiều bảo bối lắm."

Dung Ân nhíu mày, quay đầu, dựa người vào cửa xe không nói thêm gì nữa.

Thật không biết xấu hổ!

Xe chạy đều đều, lúc đi vào ngôi biệt thự lộ thiên, Dung Ân cũng không xa lạ gì với kiến trúc nơi này, nhưng từ gan bàn chân lại dâng lên một cảm giác sợ hãi không nói nên lời.

Hai lần thân mật giữa cô và Nam Dạ Tước, đều là tại nơi này.

Nam Dạ Tước tùy ý dừng xe trong khuôn viên vườn hoa, giơ tay ra, định ôm eo Dung Ân đi vào.

Sự bài xích của cô, biểu hiện còn rõ ràng hơn lời nói, cô gạt tay anh ra, giữ khoảng cách với anh: "Tự tôi đi được."

Vừa vào đến phòng khách rộng chừng trăm mét vuông, cô đã đứng ở cửa hỏi: "Thứ đó ở đâu?"

Nam Dạ Tước đá giày, cầm lấy tay cô. Dung Ân giãy ra, càng bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay hơn, sức lực mạnh đến nỗi cô dường như nghe thấy tiếng xương cốt của mình vang lên, Dung Ân đau đến mức trán toát mồ hôi lạnh: "Tay của tôi sắp gãy rồi."

"Ngoan ngoãn nghe lời có phải tốt hơn không?" Tuy rằng anh cười, nhưng ngữ khí rất lạnh, hơi thả lỏng tay, dẫn cô đến trước ghế sô pha giữa phòng khách.

Không hiểu sao, cô càng không chịu thua, anh lại càng muốn phá tan sự kiên cường của cô, đây giống như một trận đấu, chưa bao giờ kích thích như thế này, khiến tình thần Nam Dạ Tước rất hưng phấn. Có lẽ, đến một ngày khi Dung Ân ngoan ngoãn phục tùng, thì anh sẽ chơi chán.

"Thứ đó ở đâu?" Dung Ân hỏi lại lần nữa.

Nam Dạ Tước bỏ tay ra, một mình ngồi xuống ghế sô pha, anh bắt chéo chân, sau khi điều chỉnh xong tư thế ngồi một cách thoải mái nhất, mới chỉ ngăn tủ bên cạnh chiếc ti vi: "Ở trong đó."

Dung Ân vội vã chạy đến, lôi hết đồ ở trong đó ra: "Rốt cuộc là cái nào?"

Nhiều đĩa như vậy, nhìn hoa cả mắt.

"Cô mở lên xem thử không phải sẽ biết sao?" Anh cúi người, lấy một quả táo trên bàn, bắt đầu gọt vỏ.

Dung Ân chọn một chiếc đĩa, chỉ ba giây sau, trên ti vi liền xuất hiện một loạt số liệu rõ ràng. Cô vội thay một cái khác, thử mấy lần, động tác có chút nôn nóng, đĩa cũng bày đầy ra sàn nhà.

Cô ngồi xổm xuống nhặt, từ trên đỉnh đầu, đĩa vừa cho vào phát hình ảnh, trong nháy mắt tiếng rên rỉ quyến rũ của phụ nữ hòa với tiếng thở dốc của đàn ông vang vọng khắp phòng khách trống trải. Điểm chết người hơn nữa, chính là tiếng thân thể va chạm cũng vang lên rõ mồn một.

Dung Ân ngẩng phắt đầu, mặt đỏ như tôm luộc, cuống cuồng nhặt bừa một chiếc đĩa dưới sàn nhà thay vào.

Đập vào mắt, là hình ảnh ở một bãi đỗ xe ngầm.

Hai gã đàn ông mở cái bao tải màu nâu xám ra, tiêu cự máy quay điều chỉnh gần hơn, dừng lại trên khuôn mặt hốt hoảng thất thố của ông ta.

Là giám đốc Lý, Dung Ân duy trì tư thế ngồi xổm, căng thẳng theo dõi từng hình ảnh hiển thị trên màn hình.

"Ngươi. Các ngươi là ai, định làm gì?"

"Đừng sợ, chỉ là có chuyện muốn thương lượng với ông." Một trong hai gã đàn ông cúi người xuống, thanh âm lúc này rất nhỏ, nhưng Dung Ân có thể nhìn vào khẩu hình, hiểu được từng chữ trong câu nói: "Ông chủ của chúng tôi muốn, ông dừng tay lại, đừng gây chuyện nữa."

Giám đốc Lý đã quen với những chuyện thế này: "Là vì con đàn bà kia chứ gì? Hừ! Biết điều thì thả tôi ra, đây chính là bãi để xe của bệnh viện thành phố, người của tôi ở ngay ngoài kia."

Nghe ông ta nói xong, hai gã đàn ông cười phá lên: "Đúng là nơi này rất an toàn, không có ai đến đây."

Theo ánh mắt của họ, bây giờ giám đốc Lý mới nhìn thấy máy quay giám sát ở xung quanh đã bị phá hỏng, sắc mặt ông ta hoảng hốt, sự phách lối vừa rồi cũng biến mất không dấu vết: "Các người thả tôi ra. Tôi, tôi sẽ coi như chuyện hôm đó chưa từng xảy ra, tôi sẽ không kiện cô ta nữa, các người thả tôi ra."

Lúc này, một hồi còi ô tô vang lên, gã đàn ông ra hiệu cho đồng bọn trông coi, còn mình thì đi về phía đó, trong góc khuất bãi để xe, đỗ một chiếc xe Audi màu đen mới tinh.

Hình như người trong xe dặn dò gã đàn ông mấy câu, bởi vì ánh sáng quá tối, Dung Ân cũng không thấy rõ người ngồi bên trong là ai.

Khi gã đàn ông trở lại, trên tay cầm thêm hai sợi dây thừng, giám đốc Lý vừa nhìn thấy, đã sớm sợ đến mức nói năng lộn xộn: "Ngươi, rốt cuộc các ngươi là ai, định. Làm gì?"

"Ông chủ của chúng tôi nói, loại người như ông, phải sống giống như chó."

"Thả tôi ra, tôi cảnh cáo các người."

Gã đàn ông ném sợi dây cho đồng bọn, hai gã đàn ông lực lưỡng dễ dàng trói chặt tay chân của ông ta lại, rồi buộc vào bốn cây cột trong bãi để xe.

Cả người giám đốc Lý bị kéo căng, nằm bất động trên mặt đất, lúc này, xe Audi ở trong góc khuất khởi động, từ từ lái lại đây. Ông ta đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, tứ chi bắt đầu giãy dụa, nhưng không hề có một chút tác dụng.

Bánh xe lăn rất chậm, từ từ đến gần, không khí chết chóc kiểu này, có thể ép người ta phát điên.

Ông ta bắt đầu la to, thanh âm chói tai giống như tiếng cồng chiêng: "Cứu tôi với, không —— Cứu tôi với ——" Sự sợ hãi đó, dường như xuyên qua cả thời gian, Dung Ân cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như đặt mình trong hầm băng, cô ôm chặt hai vai, nhìn màn hình chằm chằm không chớp mắt.

Bánh xe to dày lăn lại gần, cặp mắt giám đốc Lý trợn trừng, trơ mắt nhìn bánh xe cán qua cánh tay ông ta, thanh âm gãy xương vẫn chưa dứt, bánh xe vừa nghiền qua lại lăn trở lại, đè lên cánh tay đã gãy một lần nữa.

"A ——"

Một tiếng này, so với lúc nãy càng như chọc thủng màng nhĩ, trong đời, Dung Ân chưa bao giờ nghe thấy thanh âm nào kinh khủng như vậy. Xe chạy ra khỏi một đoạn, lại quay đầu, giống như lần trước nhằm về phía hai chân đang giãy dụa của ông ta.

Hình ảnh càng gây nên cảm giác chấn động mạnh mẽ hơn, đầu chiếc xe màu đen cứ như đụng vào người Dung Ân, hai chân cô mềm nhũn, cả người vô lực ngồi bệt xuống sàn nhà.

Chẳng trách trong thang máy, giám đốc Lý lại chảy nhiều máu như vậy.

Nam Dạ Tước bổ quả táo vừa gọt vỏ xong thành từng miếng nhỏ cho vào đĩa đựng hoa quả, xe Audi dừng lại bên cạnh người giám đốc Lý, người đàn ông bước xuống từ ghế sau xe đứng quay lưng về phía máy quay, anh ta dùng chân đá đá vào mặt giám đốc Lý, thấy ông ta đã hoàn toàn bất tỉnh, lúc này mới hài lòng xoay người.

Khuôn mặt của Diêm Việt, bị cho dừng hình hiện ra một cách rõ nét, đôi mắt màu hổ phách người khác không thể cải trang, đằng sau, từng dòng máu đang phun ra từ tứ chi của giám đốc Lý, lúc nãy Nam Dạ Tước cho cô xem, chính là bức ảnh chụp thảm cảnh ở chỗ này.

Dung Ân giống như lại ngửi thấy mùi máu tươi tanh tưởi kia, cô thấy lợm giọng, vội vàng đứng dậy chạy lảo đảo vào nhà vệ sinh.

Tất cả cơm tối ăn vào đều nôn ra hết, một tay cô ôm bụng, rã rời chống người dậy, sau khi súc miệng rửa mặt bằng nước lạnh xong, cô mới lê bước chân nặng nề đi ra ngoài.

Trên màn hình ti vi, đang lặp đi lặp lại những hình ảnh tàn khốc, Dung Ân đi đến đó rút hết phích cắm điện, Nam Dạ Tước thì hướng cô vẫy tay: "Lại đây."

Cô ngồi dưới đất, dựa lưng vào ghế sô pha: "Anh muốn gì?"

Nam Dạ Tước tự nguyện hạ mình, ngồi xuống cạnh cô, co một chân lên: "Thủ đoạn độc ác như vậy, ngay cả tôi nhìn cũng thấy sợ."

Dung Ân làm như không nghe thấy, hai tay bó gối: "Điều kiện trao đổi là gì?"


Phan 1
Phan 2
Phan 3
Phan 4
Phan 5
Phan 6
Phan 7
Phan 8
Phan 9
Phan 10
Phan 11
Phan 12
Phan 13
Phan 15
Phan 16
Phan 17
Phan 18
Phan 19
Phan 20
Phan 21
Phan 22
Phan 23
Phan 24
Phan 25
Phan 26
Phan 27
Phan 28
Phan 29
Phan 30
Phan 31
Phan 32
Phan 33
Phan 34
Phan 35
Phan 36
Phan 37
Phan 38
Phan 39
Phan 40
Phan 41
Phan 42
Phan 43
Phan 44
Phan 45
Phan 46
Phan 47
Phan 48
Phan 49
Phan 50
Phan 51
Phan 52
Phan 53
Phan 54
Phan 55
Phan 56
Phan 57
Phan 58
Phan 59
Phan 60
Phan 61
Phan 62
Phan 63
Phan 64
Phan 65
Phan 66
Phan 67
Phan 68
Phan 69
Phan 70
Phan 71
Phan 72
Phan 73
Phan 74
Phan 75
Phan 76
Phan 77
Phan 78
Phan 79
Phan 80
Phan 81
Phan 82
Phan 83
Phan 84
Phan 85
Phan 86
Phan 87
Phan 88
Phan 89
Phan 90
Phan 91
Phan 92
Phan 93
Phan 94
Phan 95
Phan 96
Phan 97 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .